Mỗi đêm gần gũi với chồng, vợ lại đòi 500 ngàn, đến một ngày chỉ lấy được 50 ngàn, cô ấy nói một câu chấn động.
Tôi và vợ lấy nhau đã 7 năm, có với nhau hai con đủ trai gái. Dù đã ở với nhau nhiều năm nhưng tôi và vợ vẫn giữ được tình cảm lãng mạn, ngọt ngào. Nhưng tôi là đàn ông, cũng có lúc không giữ được mình trước cám dỗ quá lớn.
Một lần đi ăn uống cùng đồng nghiệp, mọi người quyết định kéo đến một quán “đèn mờ”. Trong lúc có men say, lại bị người khách khích bác, tôi không từ chối nữa, đi “chơi” cùng đồng nghiệp.
Đến gần sáng tôi giật mình tỉnh dậy, hoảng hồn khi thấy bản thân không mảnh che thân, nằm cạnh một cô gái trẻ đẹp. Tôi luống cuống vớ lấy điện thoại thì thấy 50 cuộc gọi nhỡ từ vợ. Tôi vội vàng ngồi dậy mặc quần áo về, nghĩ bụng sẽ thành thật khai báo để vợ tha thứ cho một lần.
Sau khi nghe tôi kể, vợ tôi sau một hồi khóc lóc thì bảo tôi lên bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Vợ chồng tôi trước đó 2 tuần không hề quan hệ, cô ấy không muốn tôi chơi bời bên ngoài rồi đem bệnh về nhà. Cũng sau lần đó, tôi cố gắng bù đắp sai lầm của mình. Vợ tôi cũng dần nói chuyện thoải mái hơn, không khí gia đình không còn căng thẳng nữa. Tôi cứ nghĩ vợ đã quên đi chuyện tôi đi chơi đêm lần đó.
Qua mấy tháng sau khi có kết quả tôi không hề mắc bệnh phụ khoa thì vợ mới để tôi ngủ cùng giường với cô ấy. Nhưng kì lạ là từ đó, mỗi lần lên giường với nhau xong, vợ tôi lại đòi tôi đưa cho 500 ngàn. Cô ấy nói lấy tiền để mua đồ, mua sữa, mua bánh cho con. Tôi cũng không thắc mắc nữa, nghĩ chắc vợ cần tiền thật.
Đến một ngày, sau khi quan hệ, vợ tôi thấy trong ví tôi chỉ còn 50 ngàn đồng. Tôi nói hôm nay chưa có tiền mặt, hay là vợ ghi nợ đi rồi lần sau tôi sẽ trả bù. Vợ tôi đáp lại một câu khiến tôi sốc tận óc:
“Anh ra ngoài ngủ với gái thì người ta có cho anh nợ không?".
Chuyện đã xảy ra từ mấy tháng trước, tôi cũng đã không còn nhớ, lúc nào trong đầu cũng chỉ có vợ con. Nhưng vợ tôi vẫn nhớ như in, có thể là không thể nào quên được. Và cô ấy lấy tiền sau khi lên giường với nhau ra để tôi thấy có lỗi, thấy nhục nhã với cô ấy. Dù tôi có cố gắng sửa sai thế nào thì với vợ, tôi mãi mãi là người chồng ngoại tình lỡ một lần trăng hoa bên ngoài sao? Dù có thế nào cô ấy cũng không thể tha thứ hay sao?
Vì quá thất vọng và tổn thương, tôi đi ra ngoài ngay trong đêm. Tôi không muốn trở về nhà, quyết định thuê một căn phòng ở tạm. Sau hôm đó, vợ tôi cũng không hề liên lạc. Hôn nhân của chúng tôi đến đây là ngõ cụt, chỉ vì một câu nói của vợ như thế. Giờ tôi phải làm sao đây?